☆Chương 98: Đây là kết quả đụng tới người phụ nữ của tao. Tay trắng mảnh khảnh, bộ ngực cao ngất đầy đặn, vòng eo nhỏ không đầy nắm tay, còn có đôi chân thon dài nhỏ nhắn mềm mại...... Những nguyên tố này tạo thành dáng người đầy khiêu khích của cô. Ánh mắt tiểu Trần hơi hơi nheo lại, hắn ta đã cùng hợp tác với nhiều nữ chính như vậy, cũng không có cảm giác nồng đậm hơn như cô gái trước mắt này, chỉ là nhìn, mà bụng dưới của hắn ta liền bắt đầu căng lên. Không được! Hắn ta không thể đợi thêm nữa rồi. Tắt vòi sen, hắn ta khom lưng ôm ngang cả người của Nguyệt Tiêm Ảnh đi ra ngoài, đặt trên giường hình tròn màu đỏ tươi. Đứng dậy nói với đạo diễn, "Bây giờ có thể quay rồi!" Vừa nghe, người ở hiện trường lập tức thu bài, đè đầu thuốc lá xuống, bắt đầu bận rộn. "Soàn soạt ——" Kéo bức màn lên, trong phòng liền u ám, mấy chén ngọn đèn màu da cam tản ra không khí mờ ám. Nhân viên đạo cụ để cánh hoa hồng lên trên giường đỏ tươi. Sau khi chuẩn bị công cụ xong, đạo diễn ra lệnh một tiếng, người xung quanh ngừng hô hấp nhìn chằm chằm màn hình —— Trên người người đàn ông là chiếc áo sơ mi trắng, có thể nhìn xuyên thấu thấy đường cong thân thể cường tráng bên trong. Ánh mắt đen hoa đào của hắn ta nhuộm chút mờ ám, ánh mắt rơi vào trên người cô gái trên giường kia. Hắn ta không nhanh không chậm cởi bỏ từng chiếc cúc áo, cởi áo sơ mi ra, lộ ra vai rộng, eo hẹp, phía sau lưngi màn ảnh, vừa lúc vẽ nên màu da khỏe mạnh sáng bóng. Tiếng động nhỏ đụng chạm kim loại vang lên, hắn ta cởi dây nịt ra, cởi quần dài, lộ ra quần lót màu đen bao chặt ở trên người. Một chân cường tráng bước dài ra, trèo lên trên giường, ôm cô gái trên giường vào trong lòng, vùi đầu vào giữa cổ của cô, đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm cổ cô. Khuôn mặt Nguyệt Tiêm Ảnh đỏ hồng khó chịu ngửa đầu ngâm khẽ ra tiếng, "Ừm......" Tiếng rên mềm mại đáng yêu giống như loại thuốc kích thích tình dục, làm cho tay của người đàn ông kia không tự chủ được mà kéo quần áo cô cao hơn, dò xét vào nơi đầy đặn mềm mại..... Đang lúc mọi người nín thở tập trung tinh thân nhìn hình ảnh xinh đẹp có một trên đó, bỗng dưng, "Thình thịch" một tiếng vang kinh động, sau đó, mấy chục người mặc áo đen xông vào. "Các người là ai, sao có thể tùy tiện xông vào......" Đạo diễn chi chi ô ô nói, lão Cát đã rời khỏi, bây giờ ở đây chỉ có thể do ông ta đứng ra nói chuyện. Tiểu Trần bị tình huống này làm hoảng sợ, lần đầu tiên gặp được loại tình huống này trong lúc quay phim, hắn ta dừng tất cả động tác, vẫn duy trì tư thế như vậy. Mấy chục người đàn ông áo đen đứng thẳng hai bên, giữa lúc yên tĩnh một người đàn có khuôn mặt âm trầm chậm rãi đi vào. Một đôi mắt nâu sắc lạnh, tối tăm như ngoài khói mù ngày mưa ngoài cửa sổ. Hình dáng khuôn mặt giống như băng khắc, vô tình kéo ra khoảng cách giữa hắn và người khác, môi mỏng khẽ nhếch, nhưng lại nói ra sự vô tình và lạnh lùng của hắn. Thân hình người đàn ông cao lớn ngay thẳng, toàn thân mặc bộ âu phục màu đen, tôn lên khí thế cao quý của hắn, đồng thời hơi thở của hắn cũng giống như Satan đến từ địa ngục. Khí thế như vậy, làm cho đám người này câm như hến, thở cũng không dám thở mạnh. Đôi mắt báo hoang hung tàn đảo quanh, ánh mắt lập tức rơi Nguyệt Tiêm Ảnh nằm trên giường tròn màu đỏ tươi, nhìn sau lưng cô có người đàn ông đang ôm chặt cô. "Muốn chết" Rống một tiếng, trong mắt hắn luồn lên ngọn lửa. Hắn đi nhanh tới, "Khách khách" xương ngón tay nắm chặt quả đấm rung động, gân xanh nổi lên, xách người đàn ông kia lên liền đánh mạnh một quền. Người đàn ông kia mất trọng tâm ngã nhào trên đất trên sàn, lập tức phun ra một ngụm máu tươi, rung xuống một cái răng, máu loãng dọc theo khóe miệng chảy xuống theo dòng. "Tay nào của mày đụng vào cô ấy?" Ám Dạ Tuyệt khom lưng, lửa trong mắt cháy mạnh bí mật mang theo mùi thuốc nổ nguy hiểm. Người đàn ông kia hoảng sợ lắc đầu, "Tôi chỉ lấy tiền làm việc......" Giày da thủ công đen bóng hiện lên ánh sáng bóng loáng, Ám Dạ Tuyệt dẫm lên ngón tay phải của hắn ta, vân vê thật mạnh —— "Khách khách......" Tiếng xương cốt rung động cùng tiếng kêu thảm thiết. Máu tươi nồng đậm dần dần chảy xuống từ bề mặt bàn tay người đàn ông kia, lúc Ám Dạ Tuyệt chuyển chân, ngón tay hắn ta đã vô cùng thê thảm, có thể nhìn thấy xương trắng bên trong. Khóe miệng hắn chứa tươi cười lãnh tứ, "Đây là kết quả đụng vào người phụ nữ của tao!" "Ừm......" Thuốc mê đã dần dần hết tác dụng, ý thức của Nguyệt Tiêm Ảnh càng ngày càng rõ ràng, mà ngọn lửa nóng trong cơ thể này cũng dần dần thức tỉnh. Một tiếng than nhẹ của cô gọi lý trí của Ám Dạ Tuyệt về, hắn cởi quần áo trên người ra, bao trùm toàn thân ướt đẫm, ôm ngang thân thể cô lên. Lúc đi tới cửa, hắn ngừng một chút, "Thay tôi chuyển lời Cát Liên Quân, món nở này tôi sẽ nhớ kỹ!" Ám Dạ Tuyệt vừa rời khỏi, mấy chục người áo đen cũng đi theo sau hắn ra ngoài. Những người trong phòng như bị hư thoát, thở mạnh ra một hơi, hôm nay gặp được Ám Dạ Tuyệt, hung ác tàn khốc giống như trong lời đồn đại. ** Ám Dạ Tuyệt ôm Nguyệt Tiêm Ảnh đi vào xe Lincoln dài hơn xe có rèm che. Hắn chạm vào tay Nguyệt Tiêm Ảnh, rất lạnh. Sợ lần này cô lại bị cảm lạnh, lập tức mở máy ấm điều hòa trong xe đến số lớn nhấtthổi thổi vào tay Nguyệt Tiêm Ảnh. Hắn ôm cô vào trong lòng, hai tay gao bóp chặt. Cho dù bây giờ cô đã an toàn trở về trong lòng hắn, nhưng chỉ cần nghĩ đến cô bị người khác bắt đi, ép cô đi quay chụp AV, trong lòng vẫn còn sợ hãi. May mắn hắn đến đúng lúc, ngộ nhỡ......Ngộ nhỡ hắn đi trễ một bước, hậu quả hắn không dám tưởng tượng, đoán chứng hắn sẽ khoét hết tròng mắt của đám người đó. "Ừm......" Nguyệt Tiêm Ảnh ngửi được hơi thở quen thuộc. Hơi thở này giống như ngòi nổ, nháy mắt châm ngòi lên thuốc nổ trong cơ thể Nguyệt Tiêm Ảnh. Lửa nóng và khó chịu đến từ trong cơ thể này, làm cho cô đau đớn khẽ ngâm ra tiếng. Mở đôi mắt mơ màng ra, nhìn gương mặt nghiêm nghị này, "Tuyệt......" Nhẹ thở ra hơi thở nóng bỏng. "Tiêm Ảnh?" Ám Dạ Tuyệt thấy gò má cô đỏ hồng, hơi thở không đều, hô hấp càng ngày càng dồn dập, lại thở ra hơi thở nóng bỏng. Hắn đã nhận ra cái gì, "Bọn họ dùng thuốc với em sao?" "Đáng chết!" Ám Dạ Tuyệt mắng một tiếng, phải biết rằng bọn họ dám can đảm dùng thuốc với Nguyệt Tiêm Ảnh, hắn tuyệt đối sẽ không dễ dàng bỏ qua cho bọn ho như vậy. "Hu...... Nóng quá, nóng quá......" Nguyệt Tiêm Ảnh cảm thấy thân thể của mình như bị lửa nướng, nóng đến sắp nổ tung, vung tay cởi khóa áo khoác trên người, bắt đầu đưa tay cởi bỏ áo ngủ của mình. Ám Dạ Tuyệt lập tức bắt lấy hai tay của cô, "Nguyệt Tiêm Ảnh, chịu đựng, đây là trong xe." Giọng nói của hắn mềm mại, lần đầu tiên hắn kiên nhẫn an ủi cô như vậy. Trong hốc mắt Nguyệt Tiêm Ảnh ửng đỏ, lóe ra nước mắt sáng trong, chu miệng lên, giống như một bé cưng chịu uất ức, "Nhưng mà...... Nóng quá, em nóng đến sắp chết rồi......"
☆Chương 99: Không bao giờ buông ra Nguyệt Tiêm Ảnh cảm thấy có vô số sâu nhỏ đang bò sát trong thân thể mình, khó nhịn mà cọ sát vào người Ám Dạ Tuyệt, "Em thật là khó chịu......" Ám Dạ Tuyệt hít một hơi lạnh, bóng dáng uyển chuyện đang cọ sát loạn xạ trên người hắn như vậy, cho dù có mấy lớp vải ngăn cách, nhưng cuối cùng cũng khiêu khích đến hắn. Hắn vặn chặt thân thể Nguyệt Tiêm Ảnh, "Tiêm Ảnh, em chịu đựng một chút, sẽ có người nhanh chóng đưa thuốc giải cho em." "Hu hu...... Em không muốn chờ......" Nguyệt Tiêm Ảnh nhẹ giọng nức nở, cảm giác bàn tay lạnh đang nắm lấy hai vai cô, lập tức nắm bàn tay Ám Dạ Tuyệt lên, kề sát vào đôi má. Trời ạ! Đáy lòng Ám Dạ Tuyệt kinh động hô lớn một tiếng, mặt cô rất nóng, hình như là hơn một ngàn độ. Dường như làm như thế Nguyệt Tiêm Ảnh cũng không thỏa mãn nhiều, để bàn tay hắn vào trong quần áo mình, "Ừm......" Miệng bật ra tiếng ngâm mềm mại...... Giống như thở dài giống như vui thích...... Ngón tay Ám Dạ Tuyệt vừa chạm vào mềm mại trước ngực cô, thật giống như chạm vào dòng điện, nhanh chóng rút tay về. Lúc này, Nguyệt Tiêm Ảnh đã bị thuốc khống chế mất đi lý trí, hắn không thể giậu đổ bìm leo ép buộc cô. Đột nhiên, xe ngừng lại. Bên trong xe có kính thủy tinh cách âm, tài xế không nghe được tiếng ở phía sau. Lúc này giọng nói truyền đến từ cái loa nhỏ: "Tuyệt thiếu, đã đến." Ám Dạ Tuyệt cầm lấy áo khoác quấn chặt thân thể Nguyệt Tiêm Ảnh bế cô ra xe.
Ám Dạ Tuyệt đặt cô ở trên giường, lập tức lấy điện thoại di động ra gọi cho Hạ Khiêm Dật, nói tình hình cơ bản một chút, để cho hắn ta lập tức đưa thuốc giải tới. Lúc hắn tắt điện thoại xoay người, đôi mắt tối tăm nhíu lại —— Quần áo hỗn độn rãi ở trên mặt đất, không biết từ khi nào Nguyệt Tiêm Ảnh đã cởi hết quần áo trên người mình xuống, thân thể trần trụi mềm mại nằm trên giường màu đen đang vặn vẹo không yên, sợi tóc đen bóng trải dài, giống như đóa hoa mạn châu sa nở rộ trong bóng đêm, phóng thích ra cám dỗ và yêu mị trí mạng. Da thịt trơn bóng, tơ lụa màu đen, so sánh màu sắc mang đến cảm giác xung động thị giác mãnh liệt. Ám Dạ Tuyệt vẫy vẫy đầu, hít sâu một hơi lạnh, đè nén nửa thân dưới đang nóng bỏng không yên. Hắn đi lên phía trước, đắp kín chăn cho cô. "Tuyệt......" Nguyệt Tiêm Ảnh bắt lấy tay hắn, thật giống như bắt được rơm rạ cứu mạng, hơi nước tràn ra giữa đôi mắt trong suốt, chiếu ngược bộ dáng của hắn. Ám Dạ Tuyệt giống như không chịu được mê hoặc, cúi đầu mềm nhẹ hôn lên nước mắt trong khóe mắt Nguyệt Tiêm Ảnh, "Chịu một chút nửa, Hạ Khiêm Dật sẽ đem thuốc giải tới đây." "Tuyệt......" Cho dù không có lời ngon tiếng ngọt, một cái động tác dịu dàng cũng làm cho Nguyệt Tiêm Ảnh rất cảm động. Cô đưa tay vòng quanh cổ hắn, chủ động dâng lên nụ hôn của mình. Đột nhiên cô hành động thân mật như vậy, khiến Ám Dạ Tuyệt cảm thấy được thương mà sợ, mặc dù biết rất có khả năng là tác dụng do thuốc không chế. Hắn gặm cắn môi của cô, hút lưỡi của cô, tay trái để ở cái gáy của cô, tay phải xoa eo nhỏ nhắn của cô, muốn cô dựa sát vào giữa dục vọng của mình vì cô mà nóng bỏng không yên. Bỗng dưng, hắn đẩy Nguyệt Tiêm Ảnh ra, hắn không thể lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn làm loại chuyện này. Ánh mắt lóe sáng bọt nước nhìn hắn, "Tuyệt...... Sao anh đẩy em ra, sao phải một lần rồi một lần đẩy em ra......" Giống như lên án, oán hận sự lạnh lùng tuyệt tình của hắn. "Em xác định? Đây là em muốn, mà không phải bởi vì......" Mặt Nguyệt Tiêm Ảnh đỏ lên, dùng sức gật đầu. Chủ động tiến lên ôm hắn, đưa môi thơm lên...... Cùng với sức hôn tăng thêm, mang theo tiếng thở dốc nặng nề, Một cánh tay của Ám Dạ Tuyệt nhẹ vỗ về khuôn mặt khéo léo của cô, thuận thế trượt xuống cái cổ gốm sứ trắng nõn duyên dáng, vai rất tròn, bàn tay to từ từ di chuyển dạo chơi dưới vòng eo mảnh khảnh của cô, thân thể Nguyệt Tiêm Ảnh vì hắn đụng chạm mà hơi vặn vẹo, ngọn lửa cháy trong cơ thể càng ngày càng cháy mạnh. Ám Dạ Tuyệt rất hài lòng phản ứng như vậy của cô. "Ưm......" Đột nhiên đụng đến chỗ mẫn cảm làm Nguyệt Tiêm Ảnh không nhịn được phát ra tiếng ngâm, lại bởi vì nụ hôn của hắn mà chôn toàn bộ tiếng ngâm trong giữa nụ hôn nồng nhiệt, mà đôi tay kia của hắn đi thẳng một đường xuống dưới tìm kiếm, thân thể nhỏ xinh của Nguyệt Tiêm Ảnh giống như lá phong đang mặc sức nhảy múa trong tay hắn. Chứa một chút tươicười quỷ dị, hai tay Ám Dạ Tuyệt đỡ vòng eo mảnh khảnh của cô lên...... Hơi thở hỗn loạn, nhịp điệu cuồng loạn, đôi mắt mê loạn, mạch máu giãn nở, lại lần nửa phóng thích tình cảm nóng cháy hắn chịu đựng nhiều ngày. "Tiêm Ảnh, gọi tên anh......" Hơi thở nóng bỏng pha trộn với lời nói mê hoặc. "Tuyệt...... Tuyệt......" Cô nhìn không được mà gọi tên hắn, dường như muốn để cái tên này thật sâu trong ngực mình. "Tuyệt...... Sau này không đẩy em ra nửa, có được hay không......" Đôi mắt mơ màng ngưng lại trên ánh mắt màu đen như vực sâu của hắn. Ký ức lúc nhỏ vẫn giống như bóng đè vướng mắc trong đầu cô, cô khóc kêu, cô cầu xin, cô không muốn rời khỏi hắn, nhưng mà hắn vẫn đẩy cô ra, kiên quyết nhét cô vào trong xe...... Nếu không phải trên đường xảy ra tai nạn xe, tài xế đụng bị thương một cô bé nhỏ, đoán chừng cô cũng đã...... "Nắm chặt......" Giọng nói của hắn thô dát, nhưng kiên định. Hắn và cô đan xen mười ngón tay lại, dính sát vào một chỗ, "Sẽ không buông lỏng ra nửa......" Tiếng thở dốc nặng nề cùng tiếng ngâm khẽ mềm mại phối hợp thành một khúc nhạc tươi đẹp nhất...... Mà, khúc nhạc này vừa mới trình diễn...... Ánh trăng sáng bên ngoài xuyên thấu vào cửa kính, chiếu vào bóng dáng hai người không ngừng chồng chéo. Thân thể mềm mại cùng thân thể cứng rắn to lớn, một cương một nhu, phối hợp hoàn mỹ như vậy, làm ra một bức ảnh nguyên thủy xinh đẹp. Tình yêu nồng nhiệt, làm cho nhiệt độ trong không khí nhanh chóng tăng lên, giống như thế giới này chỉ còn có bọn họ. * Hạ Khiêm Dật đứng trước cửa phòng lo lắng đi qua đi lại. Lăng Phong Ngãi nhìn thoáng qua đồng hồ, "Đã mười một giờ rồi......" Hắn ta làm ra nét mặt khoa trương, "Bọn họ ở trong đó không có việc gì chứ?"
☆Chương 100: Bảo vệ tình yêu. "Nếu bọn họ ‘có việc ’, đã sớm đi ra rồi." Quỷ Tứ ngậm kẹo que nói. Lãnh Trạch duy trì im lặng giống như thường ngày. Đang lúc bốn người này nhìn nhau chán chết, đột nhiên cửa truyền đến tiếng " Rắc rắc", theo tiếng động thì mở ra. Thân hình Ám Dạ Tuyệt cao ngất, mặc bộ âu phục màu đen, hình dáng đường nét cứng rắn, khí chất lạnh lùng, mắt đen trầm tĩnh, sống mũi cao thẳng giống như điêu khắc thành, dưới sống mũi là môi mỏng. So với dáng vẻ tinh thần phấn chấn của hắn, thì bốn người ngoài cửa chính là vẻ uể oải không hăng hái. Ám Dạ Tuyệt lập tức đóng cửa phòng phía sau lại, đè giọng hỏi: "Mới sáng sớm bốn người các cậu đứng ở đây làm gì?" "Sáng sớm?" Lăng Phong Ngãi hét to một tiếng, đưa đồng hồ đeo tay lên trước mặt Ám Dạ Tuyệt, "Anh xem, bây giờ đã hơn mười một giờ rồi, vẫn còn là buổi sáng sao?" Ám Dạ Tuyệt quay đầu, nhìn vẻ mặt nghiêm túc của ba người, lông mày hơi hơi nhíu lại, hỏi: "Xảy ra chuyện gì?" Hạ Khiêm Dật đưa một tờ báo, "Một lượng hàng lớn của chúng ta lúc đến cảng đã bị tra xét." Vẻ mặt Ám Dạ Tuyệt bình tĩnh, môi mỏng khẽ nhếch, lộ ra một chút tươi cười bình tĩnh tự nhiên, "Tôi biết Ám Dạ Lệ sẽ không ngồi chờ chết, khẳng định sẽ động tay chân, cho nên đống hàng này tôi đã đổi thành con đường đúng...... Nhưng mà, trước tiên cứ để cho anh ta đắc ý vênh váo một chút đi." "Tuyệt thiếu, vì sao chúng ta phải nhường hắn ở khắp nơi." Lăng Phong Ngãi không hiểu rõ, gần đây Ưng bang đoạt quá nhiều việc làm ăn của bọn họ, nhưng Ám Dạ Tuyệt lại ngoảnh mặt làm ngơ. "Tài chính tích lũy của tập đoàn Kim Khống 'Mộ thị' cũng không tệ lắm, sang năm bắt tiến hành tẩy trắng tổ chức 'Ám', cho nên bây giờ cũng không muốn mở rộng địa bàn." Trong giọng nói trầm thấp của Ám Dạ Tuyệt lộ ra một phần kiên định. "Tẩy trắng?" Bốn người cùng lúc nói ra. Bọn họ biết trong tay của Ám Dạ Tuyệt có tập đoàn Kim Khống tài chính hùng hậu, nhưng thật không ngờ, mục đích Ám Dạ Tuyệt thành lập cái tập đoàn này là vì tẩy trắng tổ chức "Ám". Tẩy trắng tổ chức "Ám", chẳng phải nghĩa là hắn muốn vứt bỏ toàn bộ thành quả mười mấy năm cố gắng xây dựng địa bàn trong hắc đạo. Bốn người nghe tin tức này, đơn giản là một tiếng sấm lớn, làm bọn họ kinh hãi không tiêu hóa được ngay. Ám Dạ Tuyệt đối với phản ứng của họ rõ như lòng bàn tay, dường như đã biết trước bọn họ sẽ không cách nào tiếp nhận được ngay. Đối với bọn họ mà nói, là cô nhi đã từng bị vứt bỏ, sớm đã thích loại sinh hoạt trên mũi đao này, trong lúc này muốn bọn họ thay đổi, thật đúng là có chút khó khăn. "Đến lúc các cậu có người mình muốn bảo vệ, sẽ hiểu được cách làm bây giờ của tôi." Giữa đôi mắt tối tăm của Ám Dạ Tuyệt lóe ra đốm lửa nhỏ nhạt, lập tức, xẹt qua sắc bén lạnh lẽo hung ác, giọng nói u ám vang lên: "Mộ Trần Tuyết ở đâu?" Tối hôm qua, nếu hắn không đến xem băng ghi hình quay được, tìm kiếm ép hỏi hai người ra chỗ Nguyệt Tiêm Ảnh, bằng không...... Hậu quả thật sự không cách nào tưởng tượng. Nếu tối hôm qua Nguyệt Tiêm Ảnh không bị bỏ thuốc, thì Ám Dạ Tuyệt đã tìm Mộ Trần Tuyết tính sổ rồi. "Cô ấy?Tối hôm qua liền lên máy bay đi Mĩ rồi, đoán chừng bây giờ cô ấy đã tới Mĩ rồi." "Lập tức phái người đi đưa cô ta trở về!" Mày rậm lạnh lẽo của hắn nhíu chặt, trong con ngươi u tối phụt ra đốm lửa.
Mùi sữa thơm tinh khiết dần dần lan tỏa trong không khí lạnh băng, dần dần bay vào xoang mũi Nguyệt Tiêm Ảnh. Mệt mỏi không thôi, cánh môi đỏ sẫm hơi bĩu ra một chút, xoa xoa đôi mắt sương mù buồn ngủ. Mở mắt liền nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng của Ám Dạ Tuyệt, tuy tối hôm qua cô bị bỏ thuốc, ý thức có chút mơ hồ, nhưng trí nhớ rất rõ ràng, từng hình ảnh nóng bỏng giống như đoạn phim nhanh chóng xẹt qua trong đầu cô...... Cô nhiệt tình đáp trả đòi hỏi của hắn, thả lỏng đắm chìm bản thân giữa lửa nóng của hắn...... Mỗi một lần đòi hỏi hắn lại càng ôm chặt cô hơn...... Xấu hổ muốn chết! Lập tức, trên khuôn mặt xinh đẹp của cô liền hiện lên hai đóa đỏ hồng, cô lập tức vùi đầu vào ổ chăn. "Ra đi, không nên làm mình ngạt. Đến bây giờ em còn chưa ăn cái gì, mau uống hết ly sữa nóng này." Ám Dạ Tuyệt kéo kéo chăn của cô. "Anh để ở đó, chờ một lát em sẽ uống." Từ trong chăn truyền ra giọng nói rầu rĩ. "Không cần ngượng ngùng, muốn ngượng ngùng, tối hôm qua cũng không biết đã cho em bao nhiêu......" Soàn soạt—— Nguyệt Tiêm Ảnh chui ra từ ổ chăn, đoạt lấy sữa nóng trên tay hắn, một hơi uống hết, đưa ly không hắn, "Tốt, em uống xong rồi." Đôi mắt tối tăm của Ám Dạ Tuyệt rơi vào cái cổ bóng loáng trắng nõn của cô, phía trên chi chít vết hôn ngân ứ hồng, theo một mặt khác nhìn ra "cuộc chiện nóng bỏng" ngày hôm qua có bao nhiêu kịch liệt. Lòng bàn tay ấm áp nhẹ nhàng vùi vào xoa nhẹ vết hôn ngân trên cổ gốm sứ, "Có đau hay không?" "Không sao!" Nguyệt Tiêm Ảnh thuận tay vén sợi tóc trên vai xuống, "Coi như là bị chó liếm thôi." Con ngươi đen căng thẳng, tức giận mà khiển trách: "Cái gì? Dám nói anh thành chó?" Ám Dạ Tuyệt bước một bước lên giường, "Xem anh có trừng phạt em thật tốt hay không......" Hắn vươn hai tay ra, nhanh chóng quấy nhiễu nách và cổ làm cho cô ngứa ngáy. "Hô hô......" Nguyệt Tiêm Ảnh cười đến khóe mắt thấm ra nước mắt, "Anh không phải chó, hô hô...... Bỏ qua cho em có được hay không......" "Anh xem em lần sau có dám nửa hay không!" Ám Dạ Tuyệt buông tay, nhìn xuống —— sợi tóc của cô hỗn độn tùy ý trãi tán ở trên đệm giường, áo ngủ lộn xộn, trong lúc không ý thức kéo ra một cái miệng, có thể nhìn thoáng qua hình ảnh mềm mại bên trong. Con ngươi đen càng ngày càng nặng nè, dường như Nguyệt Tiêm Ảnh đã nhận ra đáy mắt hắn có dòng lửa tối đang xoay động, vẻ mặt tươi cười liền biến mất, đẩy đẩy hắn, "Được rồi, em muốn rời giường." "Tối hôm qua mệt như thế, em vẫn nên tiếp tục nghỉ ngơi tốt hơn." Ám Dạ Tuyệt cúi người hôn cô, mềm nhẹ mà nghiền chuyển phần mềm mại này. Dường như hắn đã lọt vào cạm bẫy mềm mại này, không cách nào tự thoát khỏi, từng ngày từng ngày trầm luân vào...... Thích bản lĩnh nhanh nhẹn mạnh mẽ của cô, tư thế oai hùng mạnh mẽ; thích lúc cô mềm mại yếu ớt kiềm nén nước mắt; thích miệng cô cười khẽ đáng yêu, thích cô quật cường...... Cô giống như tinh linh nhiều mặt, có phải mang đến ngạc nhiên vui mừng cho hắn hay không, bởi vì cô xuất hiện mà hồ nước yên tĩnh của hắn lại nổi lên sóng gợn. Lần này, Ám Dạ Tuyệt sẽ không do dự, hẳn không chần chờ, là tình yêu của hắn, hắn sẽ dùng hết toàn bộ sức lực để canh giữ bảo vệ. Giữa nụ hôn mãnh liệt, hô hấp của Nguyệt Tiêm Ảnh càng ngày càng dồn dập, mày dần dần cau chặt lại. "Ách......" Ở giữa môi răng, bật ra một tiếng ngâm đau đớn. Ám Dạ Tuyệt cảm giác thân thể cô càng ngày càng căng cứng, lập tức buông lỏng cô ra, "Tiêm Ảnh? Em làm sao vậy?"
☆Chương 101: Có lẽ, đã nhanh đến tận cùng rồi. Ngực truyền đến từng cơn quặn đau, giống như muốn cứng rắn xé tan trái tim của Nguyệt Tiêm Ảnh. Cô cắn chặt đôi môi, không cho tiếng rên đau đớn bật ra miệng, trên trán đã thấm ra một lớp mồ hôi mỏng, thân thể không nhịn được phát ra từng đợt run rẩy. "Không phải là bệnh tim của em tái phát chứ?" Ám Dạ Tuyệt có vẻ sợ hãi không thôi, nói: "Anh đi tìm Hạ Khiêm Dật." Nguyệt Tiêm Ảnh cuộn chặt thân thể nhỏ nhắn mềm mại lại thành vòng tròn, làm cho không thể nào run rẩy. Đã lâu cô không có đau đớn như vậy, nhưng sau khi bắt đầu dùng thuốc của dì Mạc đưa cho cô, bệnh tim cô lại bắt đầu tái phát, cách thời gian sẽ đau một lần. Vì sao lại như vậy? Dần dần, bóng tối mãnh liệt đáp úp về phía cô, cô chậm rãi khép mắt lại, cho dù ngất, cô vẫn cảm nhận sâu sắc được dày vò như nước sôi lửa bỏng. Lúc Ám Dạ Tuyệt trở lại phòng ngủ, Nguyệt Tiêm Ảnh đã ngã xuống giường, đã ngất đi. Nước mắt trong suốt ngưng tụ trên khóe mắt, dính vào khóe mắt, giống như hạt sương xinh đẹp. Ôm lấy thân thể mềm mại, "Tiêm Ảnh, tỉnh tỉnh!" Theo sát là Hạ Khiêm Dật, đôi mắt hắn bỗng nặng nề, "Tuyệt thiếu, nhanh đưa đi bệnh viện!" Ám Dạ Tuyệt ôm ngang cô lên, chạy như điên thẳng đến phòng đỗ xe. Hắn rất không dễ dàng mới tìm được, muốn gắt gao nắm giữ hạnh phúc, vì sao bây giờ lại muốn phá hoại chứ? Chẳng lẽ, hắn thật sự không xứng có được hạnh phúc sao? Nhìn khuôn mặt cô trắng bệch, trái tim Ám Dạ Tuyệt như bị đâm môt đao hung ác. Vì sao trong lòng hắn có loại cảm giác vô lực, đối với hắn mà nói, hạnh phúc giống như cát chảy trên ngón tay, hắn càng muốn nắm chặt, nó trốn càng nhanh. "Tiêm Ảnh, em không thể có chuyện......" Trong lòng Ám Dạ Tuyệt thầm lẩm bẩm.
Một mùi rượu nồng đặc đang lẳng lặng lan tỏa ở trong không khí...... Ánh sáng màu bạc phản chiếu lên màu cam của Whisky, Ám Dạ Lệ điên cuồng uống từng ly từng ly, thật giống như uống nước. Đôi mắt màu máu nổi đầy tơ máu, dưới cằm bao bọc một lớp râu ria tinh mịn. Sợi tóc hỗn độn, miệng cổ áo rộng mở, toàn thân bao phủ một hơi thở màu đen tối tăm, giữa phẫn nộ chính là bất đắc dĩ. Hạ Lan Xích biết hôm nay tâm trạng hắn không tốt. Sắp xếp người ngầm ở tổ chức "Ám" mỗi ngày sẽ báo cáo tình hình của Ám Dạ Tuyệt, nhưng mà, từ khi nhận biết Nguyệt Tiêm Ảnh, còn cần phải báo tình hình của cô nửa. Ngày hôm qua biết được chuyện này, Ám Dạ Lệ hận không thể lập tức vọt vào Nguyệt Minh Khâu cứu Nguyệt Tiêm Ảnh ra, nhưng mà bị Hạ Lan Xích ngăn cản, hắn ta biết đây là trong một lúc mà Ám Dạ Lệ bị tình cảm làm cho hồ đồ, mới có thể phải làm ra chuyện không tính toán hậu quả như vậy, báo thù mới đúng chuyện lớn nhất của hắn. Ám Dạ Lệ bị Hạ Lan Xích mắng tỉnhmà bắt đầu điên cuồng uống rượu, từ tối hôm qua, uống đến bây giờ, vì phát tiết phẫn hận, hắn cung cấp manh mối cho cảnh sát, để cho tổ chức "Ám" bị tổn thất lớn. "Tuyết nhi...... Tuyết nhi......" Uống đến say như nhưng trong miệng Ám Dạ Lệ vẫn không ngừng nỉ non cái tên này. "Lệ!" Hạ Lan Xích thấy hắn mơ mơ màng màng vì một cô gái, mày nhíu chặt, đoạt lấy ly rượu trong tay hắn, hét lớn, "Không cần uống nửa!" Đây là lần đầu tiên Hạ Lan Xích nhìn thấy một mặt suy sụp của hắn, cho dù đối mặt với tình cảnh nguy hiểm, hắn cũng chưa từng nản lòng như vậy. Lần này lại vì một cô gái...... Chẳng trách đều nói hồng nhan họa thủy. "Rượu...... Đem rượu của trả lại cho tôi......" "Lệ! Anh tỉnh táo một chtu1 có được hay không!" Hạ Lan Xích hận không thể hung hăng đánh cho hắn một trận, "Anh không phải là hận Ám Dạ Tuyệt sao, vậy anh nên nghĩ tất cả mọi cách không từ thủ đoạn đoạt hết tất cả những thứ của cạu ta, tổ chức 'Ám' còn cô gái kia nửa. Bộ dáng uể oải không phấn chấn này của anh càng giống một kẻ yếu hơn." Trong đôi mắt rơi rạc của Ám Dạ Lệ phụt ra sắc bén, "Tuyết nhi là của tôi, lần này nhất định tôi sẽ không để cậu ta cướp Tuyết nhi của tôi." "Tuyết nhi của anh vào bệnh viện rồi." Hạ Lan Xích buột miệng nói. "Cái gì?" Ám Dạ Lệ nhảy qua, nắm chặt áo Hạ Lan Xích, "Vào bệnh viện? Tại sao Tuyết nhi vào bệnh viện, cô ấy làm sao vậy?" Hạ Lan Xích từ từ mà thở dài một hơi, "Nếu thân thể của cô ấy tốt, cần vào bệnh viện sao?" Thân thể khẽ lung lay một cái, Ám Dạ Lệ buông lỏng áo hắn ta ra, liền nhanh chóng quơ lấy áo khoác trên sô pha, đi ra bên ngoài. "Ám Dạ Lệ, anh muốn đi đâu?" Hạ Lan Xích ở phía sau gọi hắn, biết bây giờ hắn đã say đến mơ hồ, đi theo hắn. "Bệnh viện!" * Trên giường bệnh, Nguyệt Tiêm Ảnh nặng nề mà ngủ, một tia sáng mặt trời nghiêng nghiêng vào, đúng lúc chiếu vào trên mặt cô, giống như cho cô một lớp ánh sáng nhu hòa, khuôn mặt thanh nhã giống như búp bê gốm sứ tinh xảo, làm cho người ta quên mất hô hấp. Nhưng mày lại nhíu chặt, giống như ngủ không yên, giống như có cái bòng đanh quấn quanh đè cô. Con ngươi u ám nhìn môt tia sáng nhu hòa chiếu vào cô, "Bây giờ cô ấy thế nào?" Một bàn tay dàu rộng phủ lên bàn tay lạnh băng của cô, dường như như vậy, mới có thể làm cho hắn an tâm. "Tim của cô ấy bây giờ gần giống như tim của một cụ già 80 tuổi." Nét mặt Ám Dạ Tuyệt cứng đờ, "Cậu nói vậy là có ý gì?" “Tim của cô ấy đã vào giai đoạn già yếu, cơ tim co rút và máu truyền đều xuất hiện trạng ứ đọng, hơn nửa, bây giờ cần làm thêm một bước kiểm tra, mới có thể tìm ra nguyên nhân bệnh của cô." Con ngươi đen thâm u nhòe ra một bóng râm, trong lòng cảm nhận được sâu sắc nó đang lan ra từng chút, "Trong khoảng thời gian này cô ấy liền ở đây chữa trị đi!" Hắn lại nhìn thoáng qua đồng hồ, "Khoảng bao lâu nửa thì cô ấy tỉnh?" Hạ Khiêm Dật nhìn lướt qua Nguyệt Tiêm ảnh, "Còn khoảng ba bốn tiếng nửa." "Tập đoàn Kim Khống còn có hội nghị, cậu ở đây chăm sóc cô ấy!" Cùng tiếng bước chân càng ngày càng xa của Ám Dạ Tuyệt, Nguyệt Tiêm Ảnh bỗng dưng mở to mắt. Hạ Khiêm Dật đối với việc cô đột nhiên đã tỉnh lại không hề cảm thấy kỳ quái, hỏi: "Vì sao em muốn giả bộ ngủ?" "Bởi vì có một số việc tôi không muốn để anh ấy biết." Nguyệt Tiêm Ảnh hé miệng, thoáng hiện tươi cười nhàn nhạt, trực tiếp hỏi: "Tôi còn bao nhiêu thời gian? Trái tim 80 tuổi có thể kiên trì được bao lâu?" "Nguyệt Tiêm Ảnh......" Vấn đề này làm cho Hạ Khiêm Dật có chút khó xử , "Em yên tâm, tôi nhất định sẽ dùng hết sức để cứu em." Nguyệt Tiêm Ảnh khép ánh mắt suy yếu lại, "Có lẽ, đã nhanh đến tận cùng rồi......" Giọng nói như có như không thật giống như một tiếng thở dài, dần dần tan ra trong không khí, dần dần biến mất. Phan_1 Phan_2 Phan_3 Phan_4 Phan_5 Phan_6 Phan_7 Phan_8 Phan_9 Phan_10 Phan_11 Phan_12 Phan_13 Phan_14 Phan_15 Phan_16 Phan_17 Phan_19 Phan_20 Phan_21 Phan_22 Phan_23 Phan_24 Phan_25 Phan_26 Phan_27 Phan_28 Phan_29 Phan_30 Phan_31 Phan_32 Phan_33 end Phan_Gioi_Thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK